₮iếng ồn ào trong tòa bắt đầu dịu xuống khi cô thư ký thông báo phiên xử sắp sửa khai mạc. Ngài Thẩm Phán xuất hiện, im lặng tiến lên bục, gửi lời chào đến mọi người và mời tất cả an tọa.
Sau khi trình bày hồ sơ niêm yết đang được tòa tiếp tục thụ lý và diễn tiến chung cục trong phiên xử kỳ này, cô thư ký điểm danh các cá nhân liên can. Luật sư đại diện hai bên đứng lên xác nhận là thân chủ của họ hiện diện và chờ đợi phán quyết của quan tòa.
Ngài Thẩm Phán đeo cặp kính rồi chậm rãi đọc quyết định trước cử tọa đông đảo gồm hai bên liên can, dự thính viên quan tâm ngồi đầy các hàng ghế và nhiều ký giả trong nước cũng như phóng viên ngoại quốc bận rộn ghi chép quanh nơi dành cho giới truyền thông.
“Hôm nay là ngày 30-4-2019. Phán quyết này liên quan đến di sản của ông Trần Bất Phàm, người vừa qua đời vì bệnh ung thư tại đảo Palawan, Phi Luật Tân, vào hôm 11-3-2019. Vợ của ông là bà Lý Yến Phương đã tạ thế hơn 20 năm trước. Vợ chồng ông có một con là bà Trần Hoài Niệm hiện nay đang quản trị công ty TranSaigon và cũng là bên A trong hồ sơ pháp lý này.
Bên B là ông Gabriel Nguyen, công dân Phi gốc Việt, người mà ông Trần Bất Phàm gần gủi khi ông sống quãng đời còn lại suốt 10 năm qua trên đảo Palawan. Theo ông Gabriel Nguyen thì ông chỉ biết ông Trần Bất Phàm như một ân nhân đã giúp đỡ mẹ con ông cũng như gia đình ông một cách tận tình suốt nhiều năm qua.
Tài sản vủa ông Trần Bất Phàm theo kiểm toán có trị giá ít nhất 74 triệu Mỹ kim theo hối xuất vào ngày định giá 21-4-2019.
Ông Gabriel Nguyen không quan tâm đến vấn đề tài sản. Tuy vậy, luật sư quản trị di sản của ông Trần Bất Phàm công bố di chúc chia đôi tài sản cho hai người là bà Trần Hoài Niệm và ông Gabriel Nguyen.
Luật sư của bà Trần Hoài Niệm đặt vấn đề về sức khỏe tâm thầm của ông Trần Bất Phàm khi lập di chúc mới trong khoảng thời gian 10 năm qua và bày tỏ lo ngại về sự sáng suốt của người cao tuổi cũng như ảnh hưởng của gia đình ông Gabriel Nguyen đối với việc phân chia tài sản có vẻ lạ lùng này.
Báo chí loan tin hàng ngày vì vụ phân xử này là đề tài thu hút nỗi quan tâm của dư luận. Rất nhiều nhà bình luận trên truyền hình cũng trình bày ý kiến tương tự như quan điểm của luật sư Bên A nhưng tòa án chỉ có thể quyết định dựa trên cơ sở chứng cớ.
Phán quyết này dựa một phần trên sự thiếu vắng bằng chứng xác định ông Trần Bất Phàm không sáng suốt hay mắc bệnh tâm thần vào lúc lập di chúc.
Hai chứng nhân có tên trong di chúc trình bày là ông Trần Bất Phàm không biểu hiện triệu chứng khác lạ hay bệnh hoạn hay bị áp lực vào lúc lập di chúc. Theo họ, ông Trần Bất Phàm trông khỏe mạnh, rất hòa nhã và vô cùng nhạy bén khi tiếp xúc.
Thời khóa biểu làm việc của ông Trần Bất Phàm trong tháng cuối cùng trước khi ông qua đời cũng chứng minh là đầu óc của ông vẫn minh mẫn. Mặc dù đang nằm trên giường bệnh nhưng:
Theo Luật sư Bên A thì ông Trần Bất Phàm nhân nghe mẫu tin về người phụ nữ mất trí nhớ, bà Thi Nguyen, mà đã tìm đến đảo Palawan rồi quyết định xây nhà ở đó luôn. Quan hệ của ông TB Phàm với bà Thi Nguyen chỉ là quan hệ ân nhân thương hại do đó việc phân chia tài sản to lớn cho người dưng như ông Gabriel Nguyen là thật vô lý và có thể là do ảnh hưởng tâm lý bất bình thường của tuổi cao niên.
Bên B là ông Gabriel Nguyen cũng xác nhận là ông Trần Bất Phàm và bà Thi Nguyen chỉ là hai người lớn tuổi giúp đỡ nhau và thường xuyên chung tay chăm sóc vườn cây ăn trái của gia đình ông Gabriel Nguyen chứ không có quan hệ vợ chồng. Phần bà Thi Nguyen thì đã mất ký ức từ hồi còn trẻ do đó nếu không làm việc ngoài vườn thì ngồi một mình lẩm bẩm bằng tiếng Việt là “tôi phải ở đây đợi chồng tôi tới” mà không hề chú ý đến ai kể cả ông Trần Bất Phàm.
Bà Thi Nguyen lưu lạc đến Palawan nhờ trôi dạt vào bờ trên mảnh ván sau khi ghe vượt biên bị đắm ngoài khơi. Khi lên đảo bà hoàn toàn mất trí nhớ nhưng nhất quyết không đi đâu cả vì theo bà nói “tôi phải ở đây đợi chồng tôi tới.” Vào lúc đó bà có mang được ba tháng, và cậu Gabriel Nguyen ra đời suôn sẻ nhờ sự trợ giúp của gia đình Phi cưu mang bà ngay từ ngày đầu. Bà được nhân viên Cao Ủy Tị Nạn viếng thăm và mời về trại tạm trú để tiến hành thủ tục di cư qua nước thứ ba nhưng bà khóc lóc thảm thiết vì lý do “tôi phải ở đây đợi chồng tôi tới.” Gia đình Phi thương tâm do đó đã nhờ Giáo Hội can thiệp để bà Thi Nguyen nhận được quyền thường trú qua sự bảo trợ của họ.
Mười năm trước câu chuyện về người phụ nữ Việt Nam mất ký ức đợi chồng trên đảo Palawan được báo chí Phi đăng tải rồi mạng xã hội phổ biến sau đó lan đến tận Việt Nam. Chính bà Trần Hoài Niệm đọc mẫu tin này cho cha, và ông Trần Bất Phàm động lòng trắc ẩn đã bay sang tìm hiểu rồi cuối cùng quyết định lưu lại trên đảo Palawan.
Sau khi ông Trần Bất Phàm qua đời thì di chúc của ông được luật sư đại diện công bố là phân đôi tài sản cho Bên A và Bên B.
Tòa không nhận được bất cứ bằng chứng nào xác định là ông Trần Bất Phàm thiếu sáng suốt hay mắc bệnh tâm thần vào lúc lập di chúc.
Ngược lại, chứng cớ và lời khai của nhân chứng cho thấy ông Trần Bất Phàm vẫn còn minh mẫn cho đến ngày ông tạ thế do đó không có lý do hệ trọng về phương diện cá nhân, luật pháp hay xã hội có thể thay đổi các điều khoản trong di chúc của ông Trần Bất Phàm. Ý muốn của ông Trần Bất Phàm phải được tôn trọng.”
Ngài Thẩm Phán ngừng, với tay lấy ly nước uống hơn một phần ba rồi tiếp tục.
“Phán quyết này phân định di sản của ông Trần Bất Phàm sẽ được chia hai với 50% cổ phần trong công ty TranSaigon sẽ chuyển nhượng cho bà Trần Hoài Niệm và 50% cổ phần còn lại được chuyển nhượng cho ông Gabriel Nguyen. Bất động sản cùng tài sản cá nhân tại Việt Nam giao cho bà Trần Hoài Niệm. Bất động sản cùng tài sản cá nhân tại Phi Luật Tân giao cho ông Gabriel Nguyen.
Theo di chúc, nếu ông Gabriel từ chối không nhận thì 50% cổ phần trong công ty TranSaigon sẽ được chuyển vào quỹ Lưu Tín Trust Fund cho 3 con của ông Gabriel hiện nay và sau này chuyển giao lại cho 3 người con đó khi họ trưởng thành.
Phán quyết này dựa trên các chứng cớ trước tòa mà quan trọng nhất, ngoài di chúc, là lá thư viết tay của ông Trần Bất Phàm trao cho luật sư lưu giữ nhờ chuyển lại cho bà Thi Nguyen khi bà hồi phục ký ức hoặc trình với tòa án nếu di chúc của ông bị tranh chấp.
Tôi thật sự cảm thấy vinh hạnh là người đầu tiên mở phong bì để biết được nội dung của lá thư này. Theo nguyên tắc minh bạch của công lý, tôi sẽ đọc ra đây vì là chứng cớ liên quan đến phán quyết phân chia di sản nhưng, quan trọng không kém, là nội dung của thư ảnh hưởng đến cả tương quan tình cảm giữa các cá nhân liên can hiện diện tại đây hôm nay.”
Ngài Thẩm Phán ngừng. Ông tháo cặp kính ra, chậm rãi lau bằng khăn tay rồi đeo lại trước khi tiếp tục với giọng đọc hơi thấp và ấm áp hơn.
“Hoài Thi yêu dấu,
Anh không biết ngày nào em hồi phục được ký ức để anh có thể thành thật xin lỗi là đã bỏ rơi em và con suốt mấy chục năm qua.
Ngày ghe của chúng mình gặp nạn trên biển anh được thương thuyền trên đường đến Việt Nam cứu vớt rồi đưa trở lại Sài Gòn. Vừa ra khỏi tù vượt biên là anh ráng tìm kiếm tin tức về em và con một cách tuyệt vọng.
Cuộc đời đưa đẩy cho anh một bạn đời, Yến Phương, yêu thương anh chân tình như em đã yêu anh. Nàng biết về em và bào thai nhỏ bé của chúng mình. Chính Yến Phương đã cố gắng truy tìm tin tức về em và con. Nàng từ chối đề nghị lập gia đình với anh mặc dù anh và nàng hàng ngày kề cận làm việc dựng lên được một công ty khá lớn. Và Yến Phương chỉ đồng ý lấy anh khi hầu như các nguồn tin đều cho hay là em và con đã mất tích trên biển cả vào năm đó. Bên nhà Ba Má em cũng đưa di ảnh của em lên bàn thờ. Yến Phương và anh có điều kiện chu cấp hàng tháng cho Ba Má của em do đó em đừng lo nghĩ gì. Má của em còn sống rất thọ. Đám ma của Ba em gần đây là chính tay anh lo đó.
Anh trân quý tình yêu của Yến Phương như tình yêu của em đã dành cho anh. Nhưng có lẽ số của anh cô đơn do đó Yến Phương cũng chia tay anh vì bệnh nan y. Từ ngày nàng ra đi anh lo chăm sóc con gái là Hoài Niệm và việc công ty chứ không còn nghĩ về tình cảm riêng tư cho đến khi Hoài Niệm đọc cho anh mẫu tin về một phụ nữ Việt mất ký ức đợi chồng trên đảo Phi. Anh tự dưng cảm thấy bần thần khác lạ suốt nhiều ngày cho nên quyết định bay qua Phi tìm hiểu.
Thật may mắn là anh gặp lại em rồi còn thêm Gabriel chăm chỉ làm ăn. Anh mừng là con trai sống hạnh phúc với con dâu đảm đang và ba cháu nội kháu khỉnh. Anh biết em đã phải trải qua bao khổ cực để đơn thân nuôi con một mình trên đất lạ không chồng, không cha mẹ, không thân nhân.
Anh cảm thấy vô cùng hối hận khi thấy em vẫn đợi chờ anh trong hoàn cảnh khó khăn. Anh không có can đảm nói với Gabriel anh là người cha đã bỏ rơi nó và mẹ nó suốt bao năm qua.
Anh cảm ơn em đã cho anh một đứa con hiền hậu. Anh cảm ơn em đã giữ mãi tình yêu đối với anh. Anh cảm ơn em miệt mài chờ đợi anh.
Anh xin lỗi em là anh đã không chăm sóc cho con và em suốt bao năm qua.
Anh xin lỗi em là anh phải ra đi sớm và không thể tiếp tục ở cận kề bên em để chăm sóc em suốt quãng đời còn lại.
Anh xin lỗi em là anh đã nợ em quá nhiều. Anh nợ em đôi vai để tựa vào khi em mệt mõi. Anh nợ em vòng tay ấm cúng khi em cảm thấy lạc lõng. Anh nợ em lời khích lệ khi em cảm thấy không vui với công việc.
Anh nợ em lời khen khi em mặc những chiếc áo xinh. Anh nợ em những buổi đi dạo lãng mạn trong công viên như bao tình nhân khác. Anh nợ em những nụ hôn khi em muốn được yêu thương. Anh nợ em quá nhiều mà không trả được trong cuộc đời này.
Anh không muốn em tha thứ cho anh bởi vì anh vẫn muốn trả những món nợ mà anh mang canh cánh trong lòng bao năm qua.
Anh xin hẹn em kiếp sau để trả mối nợ tình yêu mà anh còn thiếu em.
Thôi anh đi trước. Mong gặp lại em ở thế giới bên kia.
Người chồng thiếu sót của em,
Trần Bất Phàm”
Ngài Thẩm Phán dứt lời.
Bầu không khí tòa án rơi vào khoảng trống tĩnh lặng lạ lùng.
…
Vịnh Thanh
Viết vào nửa khuya 11-4-2019 khi ý tưởng chợt đến và hy vọng chuyện tình trần bất phàm (không tầm thường trong đời) có thể sưởi ấm tiếng lòng thao thức của những mối tình băng giá do chưa kịp trọn vẹn vì đại nạn tan tác 30-4-1975.
₮he usual noise in the court room began to subside when the Clerk announced: “All rise. The Superior Court of Justice is now in session, the Honorable Judge Nguyen Dan is presiding.”
The judge in a black gown appeared from the side entrance, walked up to the bench and greeted everyone: “Good morning.”
“Good morning, your Honor.” The audience responded then began to sit down.
After citing the case on the Court’s docket for the record, the Clerk called on each of the involved parties to identify themselves. Attorneys representing both sides stood up and confirmed their client’s presence awaiting for the Court’s final judgment to be rendered today after a lengthy multi-day hearing with thorough examinations of several key witnesses.
There were noises in the audience when the litigating parties were identified prompting the Clerk to ask everyone to refrain from talking.
Today’s hearing attracted a large audience of regular folks as well as journalists, including foreign reporters, interested in the unusual facts surrounding the Will of a well-known company’s deceased owner.
The Judge put on his glasses and began to read the decision:
“Today is April 30, 2019. After carefully reviewing all evidence before me, I make the following judgment on the validity of the terms contained in the Will of Testator Tran Bat Pham, who died of cancer on Palawan island in the Philippines on January 31, 2019.
The Testator’s wife, Ly Yen Phuong, passed away 20 years ago. Mr. Tran neither remarried nor lived with anyone else in a spousal relationship since his wife’s death. Mr. Tran and Mrs. Ly had a child, namely Mrs. Tran Hoai Niem, who is currently managing their family’s TranSaigon Corporation and is also the Applicant in this case.
The Respondent in this case is Mr. Gabriel Nguyen, a citizen of the Philippines, whom Mr. Tran Bat Pham knew during the last 10 years of his life. According to Mr. Gabriel Nguyen, who was born and is still residing in Palawan, he only knew Mr. Tran as a great benefactor, who had wholeheartedly supported his mother and his family for many years.
Mr. Tran Bat Pham’s assets are worth collectively at least 1721 billion dong or US$74 million on the valuation date of March 11, 2019 according to the audit ordered by this Court.
Mr. Gabriel Nguyen does not make any claim for Mr. Tran’s assets. However, the Attorney managing the estate of Mr. Tran Bat Pham is bound by the terms of Mr. Tran’s Will to divide and distribute Mr. Tran’s assets equally between two beneficiaries, Mrs. Tran Hoai Niem and Mr. Gabriel Nguyen.
The Attorney for the Applicant questioned the
mental health of Mr. Tran at the time he made the Will and expressed deep concern about the potential undue influence from Mr. Gabriel Nguyen and his family because the division of the assets appears to be extremely unusual and, according to the eloquent argument of the Applicant’s Attorney, to be “unconscionably unjust.”
The Court is fully aware of great public interest in this case. The media has played a major role in reporting the facts as well as attempting to prejudge the outcome by extracting opinions from various sources from legal professionals to social issue analysts. Many well-regarded commentators expressed views similar to that of the Applicant’s Attorneyon on television, radio and in the print media. The Court, however, can only judge and decide on the basis of the evidence as revealed by the documents and as presented by reliable witnesses.
This ruling is based in part on the absence of
any evidence demonstrating that Mr. Tran Bat Pham was mentally unsound at the time of making his Will.
Two signature witnesses named in Mr. Tran Bat Pham’s Will testified that Mr. Tran did not show any symptom of illness nor did he appear to be under pressure or undue influence at the time of making the Will. According to them, Mr. Tran looked healthy, conducted himself professionally and was very sharp and highly intelligent when he interacted with them.
Mr. Tran’s work schedule during the last month before his death also proves that he was of sound mind until the very last moment in life. While fighting the losing battle with cancer:
1. Mr. Tran continued to provide strategic direction for TranSaigon Corporation, especially regarding the export plan aimed at the U.S. market.
2. Mr. Tran refused to return to Vietnam and issued explicit and direct instruction to his personal Attorney that until his death, he would remain in the house that he built for Mr. Gabriel Nguyen’s family.
3. Mrs. Tran Hoai Niem also confirmed that during the final days of the Testator’s life, even in pain, Mr. Tran often told her and her children as well as members of Mr. Gabriel Nguyen’s family to be happy, to love life and care for one another.
4. Mr. Tran carefully planned for his grave beside that of his wife in Vietnam with thoughtful construction details.
5. Mr. Tran constantly reminded his personal Attorney that the terms of his Will must be respected and followed precisely.
According to Mrs. Tran Hoai Niem’s Attorney, the Testator visited Palawan island after hearing the news about a Vietnamese refugee suffering from amnesia, Mrs. Thi Nguyen who is Mr. Gabriel Nguyen’s mother. After the trip Mr. Tran decided to relocate to Palawan and built a beautiful home for Mr. Gabriel Nguyen’s family. The Attorney argued that Mr. Tran’s relationship with Mr. Nguyen’s family was simply of benefactor-beneficiary nature and, thus as he asserted, it would be highly unreasonable as well as unconscionably unjust to gift half of a huge fortune to a distant beneficiary such as Mr. Gabriel Nguyen.
The Applicant’s Attorney advanced many probable causes for such an unusual gift to a foreigner from the Testator’s mental infirmity to the beneficiary’s undue influence. The Court, however, found absolutely no evidence to support those speculations.
The Respondent Gabriel Nguyen also
confirmed that Mr. Tran Bat Pham and his mother, Mrs. Thi Nguyen, were two elderly persons helping each other in taking care of his family’s fruit garden. They did not have a spousal relationship. In fact, his mother paid very little attention to Mr. Tran.
Mrs. Thi Nguyen lost her memory prior to the Respondent’s birth. Each day after caring for the garden, Mrs. Thi Nguyen would sit alone quietly looking out at the vast ocean and pay little attention to anyone including Mr. Tran Bat Pham.
After the death of Mr. Tran, the terms of his Will were communicated by his personal Attorney to Mrs. Tran Hoai Niem and Mr. Gabriel Nguyen. Both parties were surprised to learn that they share the residue of Mr. Tran’s estate equally. This hearing was initiated by the Applicant Tran Hoai Niem to determine the validity of the said terms.
The Court has reviewed all documentary evidence and witnesses’ testimony and hereby
concludes that there is no evidence suggesting Mr. Tran Bat Pham was mentally incompetent or under undue influence at the time of making his Will. On the contrary, documentary evidence and witnesses’ testimony demonstrate that Mr. Tran Bat Pham was of sound mind until the final days of his life.
The Court determines that there is no valid legal or ethical reason to interfere with or amend the terms of Mr. Tran’s Will. The final Will of Testator Tran Bat Pham must be respected and honored accordingly.
The Judge stopped momentarily, reached for the glass and drank a third of the water before continuing on.
“The ruling today confirms that the terms of Testator Tran Bat Pham’s Will are legal, reasonable and must be honored and followed accordingly.
The residue of Testator Tran Bat Pham’s estate will be divided equally with a 50% stake in TranSaigon Corporation to be transferred to Mrs. Tran Hoai Niem and the remaining 50% stake to Mr. Gabriel Nguyen. The Testator’s real estate and personal properties in Vietnam will be bequeathed to Mrs. Tran Hoai Niem. The Testator’s real estate and personal properties in the Philippines will be bequeathed to Mr. Gabriel Nguyen.
According to the terms of the Will, if Mr. Gabriel Nguyen refuses to accept his share, the 50% stake in TranSaigon Corporation would be held by a Trust for Mr. Nguyen’s issues, i.e. children, until they reach the age of majority.
Today's ruling is based on all evidence before the Court, the most important of which, in addition to the Will, is Mr. Tran Bat Pham’s handwritten letter addressed to Mrs. Thi Nguyen and held by his personal Attorney to be given to her once she recovers her lost memory or to submit to the Court in case the terms of his Will are challenged such as during this lengthy hearing.
Mrs. Thi Nguyen was one of the boat people who escaped Vietnam after April 30, 1975. Her boat was capsized during a devastating storm. She managed to hold on to a wooden plank and somehow was washed ashore near a remote village on Palawan island. Perhaps due to traumatic stress, she lost her memory but persistently refused to leave the area because, as she repeatedly told her Filipino rescuers, “I have to be here to wait for my husband.”
At that time Mrs. Thi Nguyen was in her third month of pregnancy. Subsequently Mr. Gabriel Nguyen was born with the loving support of the Filipino family that rescued and assisted his mother from day one.
Mrs. Thi Nguyen was visited by UNHCR officials and invited to Palawan Refugee Camp to be processed for resettlement in the West but she flatly refused. She cried hysterically citing the reason that “I have to be here to wait for my husband.” The Filipino family felt compelled to protect her so they petitioned the Catholic Church to intervene so that Mrs. Thi Nguyen could receive permanent resident status through their sponsorship. Their caring determination succeeded and helped to shield Mrs. Thi Nguyen from further pressure that could worsen her mental state.
It is wonderful to note that Mr. Gabriel Nguyen later married the youngest daughter of the Filipino family that supported him and his mother on Palawan island since day one.
Ten years ago the story of a Vietnamese refugee, who lost her memory but continued to wait for her husband’s arrival on Palawan island, was reported by the Filipino press then spread to Vietnam through social media. Mrs. Tran Hoai Niem read the news to her father, and Mr. Tran Bat Pham was so moved that he subsequently flew to the Philippines to investigate and then eventually decided to relocate to Palawan island.
I am truly honored to be the first person to open the envelope to learn the content of Mr. Tran Bat Pham’s handwritten letter. In accordance with the principle of judicial openness and transparency, I will read this letter because it provides important evidence related to the Court’s judgement but, equally important, the content of the letter affects fundamentally the emotion of and the relationship between both parties involved in this case. ”
The Judge stopped. He removed his glasses, slowly wiped them with a handkerchief then put them back on before reading Mr. Tran Bat Pham’s letter addressed to Mrs. Thi Nguyen.
“My beloved Thi,
I wish you could somehow recover your memory before I depart this world so I could truly apologize for abandoning you and our son on this faraway island for decades.
After our boat was capsized at sea, I managed to stay afloat for a few days and was eventually rescued by a ship en route to Vietnam. I was imprisoned for two years and, upon release, I immediately returned to Saigon looking desperately for you and our unborn child but my search was to no avail.
Life took me in a different direction and, by a stroke of luck, I met a beautiful woman, Yen Phuong, who loved me just as you loved me. We worked together so well as business partners and were able to establish a highly successful company exporting various products to Europe and North America.
Yen Phuong knew about you and our unborn child so she actively helped me to find out your whereabouts. Yen Phuong refused to marry me until all leads in Vietnam as well as in various Vietnamese refugee communities in the West were exhausted, and the only reasonable conclusion was that you and our unborn child perished at sea.
Your family in Vietnam considered you dead and had your photograph on the altar at home. Worry not about your parents whom I consider an integral part of our extended family. Yen Phuong and I took good care of them with generous monthly financial support, and they blessed our wedding and took Yen Phuong in as their daughter in your place. Your Mom is still alive. She is so healthy given her advanced age. Your Dad passed away recently and I took care of the funeral as a son-in-law.
I truly treasure Yen Phuong’s love as I truly treasure your love. Yen Phuong gave us a beautiful daughter and I named her Hoai Niem (nostalgia). However, perhaps I am unlucky with love, Yen Phuong left me for heaven twenty years ago due to illness. I could no longer think about intimacy so I devoted all my efforts to raise Hoai Niem to be strong and gentle as Yen Phuong and you while tirelessly expanded the company’s businesses.
One day 10 years ago Hoai Niem informed me about an article from the Philippines describing a Vietnamese refugee who suffered from amnesia but still insisted waiting for her husband’s arrival on Palawan island. For unknown reasons I could not sleep for days after hearing the news so I booked the flight to the Philippines to look for the woman with amnesia and, thank God, I finally found you, my beloved Thi, and our son, Gabriel.
I thank God everyday for keeping you and our son alive for all these years.
I thank God everyday for the opportunity to take care of you, our son and his family before I depart this world.
I thank God everyday for creating generous individuals like the Filipino sponsors who supported you and our son over the years and eventually became a precious part of our extended family.
Even with the love and caring of the Filipino sponsors, I know how hard you had suffered in a strange land trying to survive and raise our son. Gabriel is a decent hardworking man taking care of a beautiful family with three young children. I am so surprised to find out that our daughter-in-law is the youngest child of your Filipino sponsors, who loved Gabriel as their own son.
I feel so ashamed that I abandoned you and our son for so long on this faraway island. I don’t even have the courage to tell Gabriel that I am his long-lost father.
I truly apologize for my failure to take care of you and our son in the past.
I truly apologize for my inability to continue to take care of you for the rest of your life.
I am indebted by your gift of a son in this life. I am indebted by your endless love for me. I am indebted by your relentless wait for me on this faraway island.
I owe you so much in this life. I owe you a shoulder that you could rest when tired. I owe you a warm hand that you could hold when it’s winter. I owe you encouraging words when you feel sad. I owe you congratulatory cheers when you’re happy. I owe you a quiet walk in the park as loving souls. I owe you thousand kisses when you just want to be showered with love… I hope to repay you all these in the next life.
I have to leave you now in this life. I never failed to and will always remember our love, forever and for eternity.
Goodbye my beloved Thi. I hope to see you again, soon.
Your failed husband.
Tran Bat Pham”
The Judge stopped.
For a moment the court room fell into complete silence.
Vịnh Thanh
April 11, 2019
Để tưởng niệm hương hồn hai em trai
– Cố Đại úy Phêrô Vũ Văn Hưởng vượt biên năm 1984 và đã mất tích trên Biển Đông khi ghe lạc vào bãi san hô
– Cố Thiếu úy Phanxicô Vũ Duy Thọ, Sĩ quan Đà Lạt khoá 29, đã chết trong trại tù Hàm Tân sau 3 tháng bị tập trung
và những ai vì vận Nước đã bỏ mình.
___________
Hôm nay nghe lại cuốn ngày nào Chị nhớ ngày ấy em đã nói với Chị, “Chị em mình hát nháp thôi đấy Chị Uyên nhé, hôm nào thu chính thức thì phải nhờ ban nhạc nào hay họ đờn cho Chị em mình hát nghe Chị Uyên.” Chị đã cười đồng ý với em, thế là em cầm cây Guitar vừa đàn vừa hát. Vì chưa chuẩn bị kỹ nên
Chị chỉ nhận phần giới thiệu thôi, thế nhưng khi nào cao hứng Chị đã lại hát xen vào với em, Chị hát chẳng đúng nhịp và em chỉ nhìn Chị cười hiền lành. Hôm nay tất cả đã lùi vào dĩ vãng quá xa và Hưởng ơi chẳng bao giờ nữa.
Chị em mình còn có dịp ca trong cuốn băng nháp này nữa. Bây giờ qua cuốn băng nháp này, em đàn em ca bên tai Chị. Chị nghe với trái tim tổn thức, với nước mắt nhạt nhòa. Tiếng đàn em đấy, giọng ca em đấy, còn em thì đâu, người em hiền lành thật thà của Chị?! Em đã hát những bài do chính em sáng tác. Những bài hát đã được cô đọng bằng những rung động, những khổ đau, những u uất, những ước vọng thầm kín nhất của trái tim em, một trái tim rất dễ rung động, rất dễ bùng nổ. Nay thì trái tim nóng hổi ấy, trái tim đầy tính nghệ sĩ ấy của em đã vĩnh viễn ngừng đập, đã tan hòa vào cái mênh mang của vũ trụ muôn thuở hồng hoang.
Hưởng ơi, nay thì Chị chỉ còn thấy em, thấy em phảng phất trong hơi gió, trong dòng nước sông êm trôi, trong đại dương nổi sóng, trong những bấp bênh, những rủi ro, những bất hạnh, những cay đắng cũng như những tình yêu nhẹ nhàng thoang thoảng. Và chị thấy em trong tất cả những gì đã làm nên cuộc sống của em, của Chị và của thế nhân mà em đã thể hiện trong những nhạc phẩm của em. Phải, Chị đã cảm nhận được hương hồn em, con người em, trái tim em trong những chuỗi hòa âm dang dở, dang dở như cuộc sống ngắn ngủi của em. Dòng nhạc đang độ sung sức nhất thì đã bị cái chết tiện đứt, chặt phăng. Cái chết làm tắc nghẽn dòng nhạc, cùng với cái tuổi đời đang độ chín mùi của em,
Hưởng ạ. Ngày được tin em không còn nữa Chị đã làm bài thơ này để khóc em.
Em tôi gục ngã rồi.
Chốn biển đông mù khơi.
Ngã gục trong tức tưởi.
Ngã gục trong chơi vơi.
Trong u ất nghẹn lời.
Trong đớn đau tàn hơi.
Biển cướp em đi rồi.
Cướp của em nụ cười.
Nụ cười hy vọng mới.
Nụ cười sẽ chói ngời.
Nụ cười sẽ nở tươi.
Nụ cười xua tăm tối.
Nụ cười xóa lầm lỗi.
Trong đất nước đen tối.
Không cho em làm người.
Nhưng, biển cướp em rồi.
Còn đâu hy vọng mới.
Còn đâu nụ cười tươi.
Còn đâu xuân ngập lối.
Trên miền đất tự do.
Mà em tháng ngày mơ.
Mà em nằm đợi chờ.
Ra đi mặc gian khó.
Ra đi buồm căng gió.
Mặc biển gầm sóng vỗ.
Mặc kệ bao gian khổ.
Mặc gông cùng đợi đó.
Em quyết tìm tự do.
Nhưng có ai nào ngờ.
Biển mênh mông vô bờ.
Bão táp đến bất ngờ.
Thổi tan bao ước mơ.
Thổi tan bao đợi chờ.
Thổi tan cuộc gặp gỡ.
Gặp cha mẹ em thơ.
Gặp con trai bé nhỏ.
Bên kia trời mong nhớ.
Mà em luôn hằng mơ.
Mà em tính từng giờ.
Mong thuận buồm xuôi gió.
Để cảảm lòng bày tỏ.
Niềm tha thiết với cha.
Để hôn mắt mẹ già.
Vì sung sướng lệ nhòa.
Con đã về từ xa.
Nhưng biển xanh với trời.
Với sóng gầm muôn lối.
Làm em lạc mất rồi.
Em ơi, hỡi em ơi.
Chị nói sao nên lời.
Em ngậm cười chín suối.
Chị đau thương lệ rơi.
Hướng ơi, em đã không còn nữa, nhưng vắng đâu đây trong cái nhịp đập của thiên nhiên, của cái kiếp người nhiều hệ lụy. Chị vẫn cảm thấy em, thấy nhịp đập của trái tim em. Vậy em hãy cứ đàn lên, hát lên Hưởng nhé, mặc dầu chỉ là tiếng đàn giọng hát trong cuốn băng nháp của em thôi. Cuốn băng nháp mà Chị đã trân trọng gìn giữ nó như biểu tượng cho phần mộ của em. Phần mộ đã vĩnh viễn chìm sâu trong lòng biển cả. Nào Chị nhường cho em hát.
Uyên mở máy để tiếp tục nghe cuốn băng “nháp” của nàng và Hưởng. Giọng Uyên vang lên: “Con đường còn đọng sương đêm, loài sâu còn ngủ kỹ Chị đã ở đây bên em cho thương nhớ ngập hồn. ► 2
Giọt nước mắt cho em, có đem hơi thở lại cho em tôi không? Hỡi em yêu dấu!
Trời chưa tan sương đêm.
Cỏ rậm ướt chân mềm.
Dưới lòng đất ngủ yên.
Có hay chăng Chị đến?!
Thương em tràn trong tim.
Muốn ghì ôm mộ em.
Cho vơi niềm thương mến.
Cho tan bao uất nghẹn.
Cho cảnh sắc bừng lên.
Cho chị, Chị nhìn em.
Ngắm nụ cười em tôi.
Ngắm nụ cười dịu êm.
Em ơi, hãy vui lên.
Em ơi, hãy ngủ yên.
Trong tim và trong đất.
Của người em mến thương.
Uyên đưa tay tắt máy, giọng ca trầm ấm, đầy nước mặt của Hưởng như còn đang xoáy sâu vào tâm hồn nàng.
Dĩ vãng ùa đến, những đợt sóng, đau thương cứ lớp lớp cuốn lấy nàng. Hưởng đã hát bài hát trên, bài hát “Thăm mộ em” mà Uyên đã viết dịp nàng đi thăm mộ thiếu úy Vũ Duy Thọ, em trai của cả Uyên và Hưởng. Hưởng đã phổ nhạc bài thơ đó và Hưởng đã hát… nhưng có ngờ đâu chỉ chưa đầy một năm sau,
Hưởng lại theo Thọ ra đi… ra đi không bao giờ trở lại.
Uyên đã vất vả biết bao, trèo non lội suối để được “Thăm mộ em” người thiếu úy trẻ tuổi đã chết vì lao lực, vì đói khát vì muỗi mòng của nước độc rừng thiêng. Thọ em nàng đã chết sau vài tháng”Cải tạo”. Người con trai đầy nhựa sống, đầy nghị lực ấy đã vĩnh viễn nằm xuống giữa tuổi hai mươi ba. Cậu của Uyên đã thổn thức khóc cháu qua những vần thơ sau.
Ai đã sinh ra cháu.
Ai đã ẩm, ai bồng.
Ai nhường cơm, sẻ áo.
Và ai đợi, ai mong.
Đến khi cháu lớn khôn.
Ai dậy cháu căm hờn.
Ai cướp công nuôi dưỡng.
Dâng cháu cho đạn bom.
Đến khi tàn cuộc chiến.
Thì đã muộn màng rồi.
Một thân trai cường tráng.
Đành nằm xuống im hơi.
Ôi xót xa mù quáng.
Lòng dạ những con người.
Mang hận thù ác độc.
Giết chết đời cháu tôi.
“Linh hồn con ngợi khen Chúa” – Vâng, tất cả những biến cố, đều ẩn chứa màu nhiệm. Uyên là một Kito hữu, đức tin dạy nàng là “Thế gian này chỉ là quê tạm”.
Hai em trai nàng, Hưởng, Thọ đã qua rồi những khổ đau, những thử thách, họ đang hưởng hạnh phúc vĩnh hằng là chiêm ngưỡng đấng Chân Thiện Mỹ trên chốn cao vời.
Nơi quê hương thật, nơi mà một ngày nào đó nàng cũng sẽ tới… và rồi Chị em nàng lại cùng hát những bài hát không nhuốm nước mắt đau thương mà là những khúc ca hoan lạc…
Tiếng “gù, gừ” của mấy con chim cu ngoài vườn kéo Uyên về với hiện tại. Nàng cẩn thận cất cuốn băng mà nàng và Hưởng đã hát “Nhép” chờ ngày có đủ tiền mua một cuốn băng cassette mới để hát “thật”. Vào thời điểm đó năm 1984 mỗi cuốn băng cassette giá những hai, ba ngàn bạc,
Chị em nàng làm gì có tiền để mua. Uyên thì bị nhà nước Xã hội cho nghỉ việc, Hưởng em nàng thì mới ở kinh tế mới trốn về Sài Gòn. Uyên còn nhớ, hôm ấy, hai Chị em đi chợ, nàng đãi em một tô cháo “lòng”. Tô cháo giá bốn trăm, Hưởng đã múc ăn được vài thìa, Uyên đếm lại tiền thì vỏn vẹn có ba trăm, nàng nói cho bà hàng bán cháo. Bà ta không ngần ngại lấy thìa múc lại một ít cháo từ bát cháo em nàng đang ăn… nhìn ánh mắt tiếc rẻ của em nàng, Uyên đã cúi xuống vờ lượm một vật gì đó để lau vội một giọt nước mắt. Đói, khát, thèm thuồng… là hậu quả của những năm dài “Học tập” trong những trại “Cải tạo” của Cộng Sản. Ôi, những người cha, những người em, sự vĩnh viễn ra đi cũng như sự chịu đựng của quý vị để được sống còn… sau những năm dài “Học Tập Cải Tạo” mới đánh cho chúng tôi kính phục và ngưỡng mộ.
Đấy, mấy con chim cu lại gù gù nữa rồi, Uyên mở cửa bước ra vườn sau, thảm cỏ xanh mướt còn đọng sương, những đóa hồng đỏ, vàng, tím đua nhau khoe sắc, giàn xu xu nặng trĩu những trái non xanh mơn mởn. Mấy chú chim cu, cả mấy chị sáo đen, rồi ba bốn nàng quạ nữa chứ… đang bình thản dạo chơi trong vườn… Chúng chẳng e gì sự có mặt của Uyên. Cái đất nước này mới lạ lùng làm sao, mới an bình làm sao, cả đến loài chim cũng cứ bình thản làm những gì chúng muốn. Đất nước này đúng là nơi “Chảy sữa và mật ong” như miền đất mà ông Moises đã dẫn dân Chúa tìm đến, sau khi ra khỏi xứ Canaan. Lạy Chúa, chúng con là những kẻ may mắn được Chúa dẫn đến miền đất này.
Chỉ cần chịu khó một chút thì chúng con có tất cả, nhà cửa đẹp đẽ, xe hơi chạy vù vù.
Cảnh vật lạ lùng, tuyệt mỹ…bao quanh chúng con khắp nơi. Trường học đầy đủ tiện nghi cho con cái chúng con thênh thang… tiến.
Uyên cất cao giọng hát bài “Xin Tri Ân” mà ca đoàn xứ đạo của nàng thường hát…
“Xin tri ân, con cám ơn Ngài, yêu thương con không bờ không bến, như hôm nay, mai ngày cũng thế. Chúa chính là Thiên Chúa của tình thương…”
Tiếng hát bất ngờ vang lên, đánh động mấy chú chim. Chúng bay ùa lên đậu trên bờ rào… hấp háy nhìn nàng. “Tại sao chim không biết cười nhỉ?!” Uyên mỉm cười thầm nghĩ, nàng đưa tay vẫy vẫy chúng: ‘Hello, have a good day”.
Vũ Thùy Nhân
Tháng 12 năm 1990 VTN đến Hoa Kỳ do cha mẹ bảo lãnh trong chương trình đoàn tụ gia đình
Năm 1998,VTN tốt nghiệp bằng cử nhân Pháp Văn tại trường Đại Học Fullerton(CSUF)
Năm 2014 được trung tâm Kim Lợi chấm đậu Hoa Hậu: Mrs. VIỆT NAM GLOBAL
Vũ Thuỳ Nhân đã từng làm việc cho Hội Cộng Đồng Người Việt tại Orange County, Nhật Báo Người Việt, thư ký “ĐẠI HỘI TRUYỀN THÔNG VIỆT NAM HẢI NGOẠI *. Chủ Biên Nhật báo Việt Nam-US Today. Trưởng Ban Báo Chí tại Cộng Đồng Đức Mẹ Mông Triều tại nhà thờ ST. Boniface Anaheim T.Nam H.K (1998-2000)
Hội Viên Văn Bút Tây Nam Hoa Kỳ từ năm 2002…
Cựu Chủ tịch Văn Bút vùng Tây Nam Hoa Kỳ nhiệm kỳ 2017-2020
Cố vấn Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại (2021-2023)
We use cookies to analyze website traffic and optimize your website experience. By accepting our use of cookies, your data will be aggregated with all other user data.